Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Đêm Noel không thể nào quên

LTS: Bài này đã được đăng trên trang Web 'Thi nhân Việt Nam đương đại', LB chép lại cho các bạn đọc cho vui. Chúc Giáng sinh vui vẻ.
---------
No-el này anh đến với em
Một chút vần thơ, chút ngọt mềm
Nhạc tình vần vũ bao tình cảm
Chỉ có mình ta trong bóng đêm




Chắc có bạn đọc sẽ ngạc nhiên là vì sao hôm qua hắn nói Phật thì hôm nay hắn nói Chúa. Bạn ạ, ngay trong entry đầu tiên hắn đã nói đến Chúa và Phật rồi đó. Đối với hắn, vấn đề là ở tư tưởng chứ không phải thiên về tôn giáo nào hay trường phái/chủ nghĩa nào. Tư tưởng con người không nên hạn chế trong bất cứ phạm vi nào, thật là giới hạn nếu bạn bắt đầu câu chuyện với một người bạn bằng cách hỏi ‘bạn theo đạo gì?’

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

Tính xấu của người Việt

LTS: Bài này tôi viết hết 5 lần, trong 1 tháng (từ ngày 12/11 đến 12/12/2014), dĩ nhiên, do 'cảm hứng' nhiều lần, nên cấu trúc của các bài viết (phần 1-5) không hoàn toàn giống nhau, nhưng điều quan trọng là những bài viết này được ghi nhận từ các chuyến đi xuyên Việt của tôi - với cả ngàn tư liệu 'sống', và điều quan trọng nhất trong các bài viết là các triết lý/suy nghiệm đa chiều (rồi tiến về... không chiều, hihi...), chứ không phải là các suy nghĩ cá nhân có liên quan đến chính trị hay tôn giáo... Trân trọng.
-------- 
Bái Đính chiều nay sương tới trời
Lữ khách u buồn, núi chơi vơi
Hãy cho ta với tâm hồn thoáng
Lỡ chốn trần gian, nặng thói đời


PHẦN 1
Thư gửi anh bạn già


Trong các bài trước, tôi đã viết tiêu đề này kèm theo chữ ‘hihi’… và nói là ‘để làm lành!’, nhưng tại sao tôi phải viết vậy, viết là viết. Tôi không nhất thiết phải nói là trong quá khứ người ta không dám viết về tính xấu của người Việt, mà ngay trong tuần này, tôi thấy... 99% số người trong bàn nhậu đều chém gió ôm sồm là người Việt xấu chỗ này, xấu chỗ kia (trừ mình!), nhưng chả có ai (dám) viết ra; và 99% trong số các entry cũng không đề cập đến việc này (trừ blog saumietvuon... mà tôi sẽ tham khảo dưới đây), có lẽ vì họ không quan tâm, ngại bị ném đá, nhưng nếu có thì họ cũng chỉ nói… sơ sơ thôi!
Tóm lại, bài này tôi sẽ nói, bằng cách ghi nhận một số ý từ bài 'Rửa sạch quá khứ' (NGLB), 'Tự trào dân tộc' (saumietvuon), 'Việt Nam - Nhà giàu và những đứa con chưa ngoan' (Thanh Niên online), và từ khẩu hiệu dân quyền: 'khai dân khí, chấn dân trí, hậu dân sinh' (Phan Chu Trinh), trong đó, tôi sẽ đưa ra các ví dụ điển hình và ấn tượng nhất (đối với tôi), đặc biệt là khái niệm 'dân khí' và 'hào khí Đông A'...

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Thượng đế vẫn còn... sống!

LTS: Rất khó để đặt tên cho bài viết này, nên tôi tạm đặt tên như vậy (tôi nghịch lắm). Ngoài ra, trong bài viết, tôi dùng từ phật/chúa/thượng đế (không viết hoa, vì chúng chỉ là các khái niệm chung), và quan điểm của bài viết có vẻ duy tâm, nhưng nó lại rất... duy vật, và rồi, duy tâm hay duy vật không quan trọng.

Sóng biển vào ra chốn phù vân
Mấy mươi năm, tranh đấu nhọc nhằn
Dòng sông, ta đứng nhìn bọt sóng
Nó giống đời ta, có phải chăng!
*
Tôi là gió hay tôi là mây
Tôi chính là bọt sóng đây này
Hôm nay tôi ngắm dòng sông rộng
Mai mốt sông còn, tôi ở đâu?

Dạo này, tôi hay ngắm dòng sông, và còn ngắm từng sự vật như: những cảnh đời, những người qua lại, các loại cây lớn nhỏ, hoa lục bình, hoa lan, con mèo, con chó, con cá, con kiến, thậm chí là hạt bụi…, và tôi thấy là CHUNG QUANH TA CÓ MỘT CÁI GÌ ĐÓ RẤT LÀ BÍ ẨN.
Tôi không có tham vọng thành Phật, bởi vì tôi không thể thoát khỏi thất tình lục dục, tôi cũng không có thể như Chúa, bởi vì tôi không thể có đủ đức hy sinh và tâm hồn bác ái, và tôi cũng không thể ngồi bên… thượng đế bởi vì ngài không trực tiếp cho tôi biết bất cứ cái gì về ngài cả, mặc dù chắc chắn là ngài có thật, nên tôi chỉ cố tìm ra cái bí ẩn của cuộc sống.

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

Tôi có một người bạn...

Thơ của Ái Nữ


Tôi có một người bạn chưa biết mặt
Nhưng tôi biết những nỗi đau
Tôi từng thức bao đêm thâu
Đọc những dòng tâm sự như máu ứa.
Bạn đi rồi, không còn bên tôi nữa
Nước mắt trong tim bạn vẫn nóng bỏng hồn tôi
Tôi hình dung gương mặt bạn khô khốc, phớt đời
Trên môi bạn là nụ cười lạnh lẽo
Khinh khỉnh nhìn, không cần ai phải hiểu…


Tôi có một người bạn không xưng tên tuổi
Nhưng giữa muôn người tôi vẫn nhận ra
Lối khen chê của bạn làm động lòng người ta
Vì bạn mang trái tim đầy thương tổn
Không ai để tâm giữa cuộc đời bận rộn
Những gì bạn ghét, bạn yêu…
Bạn ghét những khi người ta làm vẻ cao siêu
Ghét những lời kiểu cách và giả dối
Bạn yêu người, tình yêu xót xa như muối
Nhưng người chỉ tin lời đường mật ngọt ngào…

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

Em nhớ anh



Ngược dòng tìm sắc ti-gôn tím
Bỗng rộn lòng em một dáng hình
Thời gian trôi mãi, ôi hờ hững
Vắng lặng không gian, chỉ bóng mình

Em mắt xa xôi, đứng tần ngần

Giông bão trườn qua đỉnh phù vân
Tim em xao xuyến về bên ấy
Trong chốn mờ sương, em... thấy anh

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Giáo chủ ma giáo

(LTS: Các bạn ạ, đây là chuyện có thật 100% và không ‘tục’ tí nào, các bạn chớ có hiểu lầm nhé).

* Nói chuyện xưa, có 2 cô nàng ‘vang bóng một thời’ tên là Bảo Yến và Nhã Phương. Có một tấm hình Nhã Phương mặc bộ bà ba (!) màu đỏ, ngồi trên một tảng đá, nàng có thân hình mi-nhon, mình dây và mượt mà như ‘người cá’ đang ngồi nghiêng nghiêng dưới nắng chiều soi bóng xuống mặt hồ (tại hồ Bửu Long, Sài Gòn!). Chắc chắn là y không yêu nàng rồi, mà nếu nàng có yêu y, y cũng không dám yêu lại vì y không có đủ… tư cách. Nhã Phương đã hại y, tại sao nàng lại hại y, vì sau này hễ thấy ai có dáng dấp giống như Nhã Phương, y lại thấy… rung động, trời đất! 

Ni cô hoàn tục - Mở đầu chuyên mục "Kể chuyện"


       Ái Nữ vừa chuyển đến ở trong một tiệm bán quần áo, sống cùng cô chủ tiệm đẹp như người mẫu. Nguyên do là khi nhìn thấy cô, Ái Nữ cứ tưởng cô là nghệ sĩ, còn cô thì tưởng Ái Nữ là... triết gia. Đây là cuộc hội ngộ vô cùng lý thú. Không biết những ngày tiếp theo của "triết gia củ cải" Ái Nữ và người đẹp này ra sao, nhưng có vẻ hứa hẹn nhiều chuyện ly kỳ. 

       Trong cảm hứng tràn trề, Ái Nữ mở chuyên mục "Kể chuyện" để kể những mẩu chuyện nhỏ đặc sắc có thật xảy ra trong đời mình, không chú trọng đến hình thức tác phẩm. Thật tuyệt nếu có thêm những người sẵn sàng chia sẻ chuyện của mình tham gia đóng góp.

       Để mở đầu, Ái Nữ chia sẻ lại ở đây câu chuyện xảy ra trong một cửa hàng quần áo cách đây nhiều năm. Lúc ấy Ái Nữ còn chưa tự biết rằng mình là một diễn viên trời sinh, mặc dù ở đâu và lúc nào cũng sẵn sàng... đóng kịch.