Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Đêm Noel không thể nào quên

LTS: Bài này đã được đăng trên trang Web 'Thi nhân Việt Nam đương đại', LB chép lại cho các bạn đọc cho vui. Chúc Giáng sinh vui vẻ.
---------
No-el này anh đến với em
Một chút vần thơ, chút ngọt mềm
Nhạc tình vần vũ bao tình cảm
Chỉ có mình ta trong bóng đêm




Chắc có bạn đọc sẽ ngạc nhiên là vì sao hôm qua hắn nói Phật thì hôm nay hắn nói Chúa. Bạn ạ, ngay trong entry đầu tiên hắn đã nói đến Chúa và Phật rồi đó. Đối với hắn, vấn đề là ở tư tưởng chứ không phải thiên về tôn giáo nào hay trường phái/chủ nghĩa nào. Tư tưởng con người không nên hạn chế trong bất cứ phạm vi nào, thật là giới hạn nếu bạn bắt đầu câu chuyện với một người bạn bằng cách hỏi ‘bạn theo đạo gì?’

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

Tính xấu của người Việt

LTS: Bài này tôi viết hết 5 lần, trong 1 tháng (từ ngày 12/11 đến 12/12/2014), dĩ nhiên, do 'cảm hứng' nhiều lần, nên cấu trúc của các bài viết (phần 1-5) không hoàn toàn giống nhau, nhưng điều quan trọng là những bài viết này được ghi nhận từ các chuyến đi xuyên Việt của tôi - với cả ngàn tư liệu 'sống', và điều quan trọng nhất trong các bài viết là các triết lý/suy nghiệm đa chiều (rồi tiến về... không chiều, hihi...), chứ không phải là các suy nghĩ cá nhân có liên quan đến chính trị hay tôn giáo... Trân trọng.
-------- 
Bái Đính chiều nay sương tới trời
Lữ khách u buồn, núi chơi vơi
Hãy cho ta với tâm hồn thoáng
Lỡ chốn trần gian, nặng thói đời


PHẦN 1
Thư gửi anh bạn già


Trong các bài trước, tôi đã viết tiêu đề này kèm theo chữ ‘hihi’… và nói là ‘để làm lành!’, nhưng tại sao tôi phải viết vậy, viết là viết. Tôi không nhất thiết phải nói là trong quá khứ người ta không dám viết về tính xấu của người Việt, mà ngay trong tuần này, tôi thấy... 99% số người trong bàn nhậu đều chém gió ôm sồm là người Việt xấu chỗ này, xấu chỗ kia (trừ mình!), nhưng chả có ai (dám) viết ra; và 99% trong số các entry cũng không đề cập đến việc này (trừ blog saumietvuon... mà tôi sẽ tham khảo dưới đây), có lẽ vì họ không quan tâm, ngại bị ném đá, nhưng nếu có thì họ cũng chỉ nói… sơ sơ thôi!
Tóm lại, bài này tôi sẽ nói, bằng cách ghi nhận một số ý từ bài 'Rửa sạch quá khứ' (NGLB), 'Tự trào dân tộc' (saumietvuon), 'Việt Nam - Nhà giàu và những đứa con chưa ngoan' (Thanh Niên online), và từ khẩu hiệu dân quyền: 'khai dân khí, chấn dân trí, hậu dân sinh' (Phan Chu Trinh), trong đó, tôi sẽ đưa ra các ví dụ điển hình và ấn tượng nhất (đối với tôi), đặc biệt là khái niệm 'dân khí' và 'hào khí Đông A'...

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Thượng đế vẫn còn... sống!

LTS: Rất khó để đặt tên cho bài viết này, nên tôi tạm đặt tên như vậy (tôi nghịch lắm). Ngoài ra, trong bài viết, tôi dùng từ phật/chúa/thượng đế (không viết hoa, vì chúng chỉ là các khái niệm chung), và quan điểm của bài viết có vẻ duy tâm, nhưng nó lại rất... duy vật, và rồi, duy tâm hay duy vật không quan trọng.

Sóng biển vào ra chốn phù vân
Mấy mươi năm, tranh đấu nhọc nhằn
Dòng sông, ta đứng nhìn bọt sóng
Nó giống đời ta, có phải chăng!
*
Tôi là gió hay tôi là mây
Tôi chính là bọt sóng đây này
Hôm nay tôi ngắm dòng sông rộng
Mai mốt sông còn, tôi ở đâu?

Dạo này, tôi hay ngắm dòng sông, và còn ngắm từng sự vật như: những cảnh đời, những người qua lại, các loại cây lớn nhỏ, hoa lục bình, hoa lan, con mèo, con chó, con cá, con kiến, thậm chí là hạt bụi…, và tôi thấy là CHUNG QUANH TA CÓ MỘT CÁI GÌ ĐÓ RẤT LÀ BÍ ẨN.
Tôi không có tham vọng thành Phật, bởi vì tôi không thể thoát khỏi thất tình lục dục, tôi cũng không có thể như Chúa, bởi vì tôi không thể có đủ đức hy sinh và tâm hồn bác ái, và tôi cũng không thể ngồi bên… thượng đế bởi vì ngài không trực tiếp cho tôi biết bất cứ cái gì về ngài cả, mặc dù chắc chắn là ngài có thật, nên tôi chỉ cố tìm ra cái bí ẩn của cuộc sống.

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

Tôi có một người bạn...

Thơ của Ái Nữ


Tôi có một người bạn chưa biết mặt
Nhưng tôi biết những nỗi đau
Tôi từng thức bao đêm thâu
Đọc những dòng tâm sự như máu ứa.
Bạn đi rồi, không còn bên tôi nữa
Nước mắt trong tim bạn vẫn nóng bỏng hồn tôi
Tôi hình dung gương mặt bạn khô khốc, phớt đời
Trên môi bạn là nụ cười lạnh lẽo
Khinh khỉnh nhìn, không cần ai phải hiểu…


Tôi có một người bạn không xưng tên tuổi
Nhưng giữa muôn người tôi vẫn nhận ra
Lối khen chê của bạn làm động lòng người ta
Vì bạn mang trái tim đầy thương tổn
Không ai để tâm giữa cuộc đời bận rộn
Những gì bạn ghét, bạn yêu…
Bạn ghét những khi người ta làm vẻ cao siêu
Ghét những lời kiểu cách và giả dối
Bạn yêu người, tình yêu xót xa như muối
Nhưng người chỉ tin lời đường mật ngọt ngào…

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

Em nhớ anh



Ngược dòng tìm sắc ti-gôn tím
Bỗng rộn lòng em một dáng hình
Thời gian trôi mãi, ôi hờ hững
Vắng lặng không gian, chỉ bóng mình

Em mắt xa xôi, đứng tần ngần

Giông bão trườn qua đỉnh phù vân
Tim em xao xuyến về bên ấy
Trong chốn mờ sương, em... thấy anh

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Giáo chủ ma giáo

(LTS: Các bạn ạ, đây là chuyện có thật 100% và không ‘tục’ tí nào, các bạn chớ có hiểu lầm nhé).

* Nói chuyện xưa, có 2 cô nàng ‘vang bóng một thời’ tên là Bảo Yến và Nhã Phương. Có một tấm hình Nhã Phương mặc bộ bà ba (!) màu đỏ, ngồi trên một tảng đá, nàng có thân hình mi-nhon, mình dây và mượt mà như ‘người cá’ đang ngồi nghiêng nghiêng dưới nắng chiều soi bóng xuống mặt hồ (tại hồ Bửu Long, Sài Gòn!). Chắc chắn là y không yêu nàng rồi, mà nếu nàng có yêu y, y cũng không dám yêu lại vì y không có đủ… tư cách. Nhã Phương đã hại y, tại sao nàng lại hại y, vì sau này hễ thấy ai có dáng dấp giống như Nhã Phương, y lại thấy… rung động, trời đất! 

Ni cô hoàn tục - Mở đầu chuyên mục "Kể chuyện"


       Ái Nữ vừa chuyển đến ở trong một tiệm bán quần áo, sống cùng cô chủ tiệm đẹp như người mẫu. Nguyên do là khi nhìn thấy cô, Ái Nữ cứ tưởng cô là nghệ sĩ, còn cô thì tưởng Ái Nữ là... triết gia. Đây là cuộc hội ngộ vô cùng lý thú. Không biết những ngày tiếp theo của "triết gia củ cải" Ái Nữ và người đẹp này ra sao, nhưng có vẻ hứa hẹn nhiều chuyện ly kỳ. 

       Trong cảm hứng tràn trề, Ái Nữ mở chuyên mục "Kể chuyện" để kể những mẩu chuyện nhỏ đặc sắc có thật xảy ra trong đời mình, không chú trọng đến hình thức tác phẩm. Thật tuyệt nếu có thêm những người sẵn sàng chia sẻ chuyện của mình tham gia đóng góp.

       Để mở đầu, Ái Nữ chia sẻ lại ở đây câu chuyện xảy ra trong một cửa hàng quần áo cách đây nhiều năm. Lúc ấy Ái Nữ còn chưa tự biết rằng mình là một diễn viên trời sinh, mặc dù ở đâu và lúc nào cũng sẵn sàng... đóng kịch.

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Tâm sự của ‘chú ve’ về kiếp người

Lối xưa tôi bước trên đường
Rừng thông xanh ngát vấn vương khách nhìn
Hồ xanh tỏa mát đêm đêm
Dáng xưa còn đó, người quên sao đành!
Lối nay tôi ngắm cây rừng
Cây im im bóng tôi ngần ngại tôi
Ve kêu hè đến đây rồi
Tiếng ve rụng xuống kêu sầu giữa khuya.
Chú ve cũng không thể hiểu là tại sao mình đang lang thang phiêu bạt trong một cái thế giới trùng trùng duyên khởi, bỗng nhiên lại ‘đầu thai’ xuyên qua cái cánh cửa hay cái giếng trời của một cái ‘địa ngục trần gian’ nọ.
*
Ban đầu chú vùng vẫy và thét lên từng tràng dài ‘rét rét rét ’ như tiếng kêu ‘oa oa oa’ của một chú bé của loài người đang chào đời vậy. Ông chủ đang ở trong nhà, nghe thấy và biết là chú đang gặp ‘nạn’ - nơi chú lạc vào vốn không phải là một cái thế giới tự do mà loài ve hằng sống một cách tự nhiên, nhưng ‘thượng đế’ của chú không thể ‘cứu’ và trả lại tự do cho chú, vì chú quá nhỏ bé và nằm ở một xó xỉnh nào đó mà tầm mắt của ông không thể nào với tới được!

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Phi-Kim-Dung và tình yêu

LTS: Bài viết ‘Phi-Kim-Dung và tình yêu’ này đã được đăng trong blog.yahoo.360 vào ngày 3/12/2011 và được 2 bạn đọc ở Cali và một số bạn trong nước đăng tải... Hôm nay, cấu trúc của nó được sắp xếp cho dễ đọc hơn. Tên bài viết là ‘PHI-KIM-DUNG’ và 'TÌNH YÊU', có nghĩa là nhắc đến Kim Dung, nhưng không hẳn là bàn về Kim Dung, vì mình nhìn cuộc đời qua một chiếc 'lá bàng'... Xin cám ơn bạn các blogger đã và đang quan tâm đọc bài này. 

Anh gửi vào em chút lã lơi
Đôi mắt hồ thu đẹp tuyệt vời
Là người hay tiên trên trời vậy
Em xuống trần gian khuấy động đời

'Vắng em thu tàn lối bơ vơ'

Rừng thu xao xác bóng ai chờ
Cây thu hoang lạnh dài vươn cổ
Lá thu hờ hững rơi trong mơ
Phần 1: Ta sẽ gặp Kim Dung 


Để mở đầu, xin nói là những điều hắn viết ra dưới đây chỉ là những cảm xúc từ trái tim về ‘phi-Kim-Dung’ trong một ngày thứ Bảy buồn và cô đơn mà thôi, và chắc vì bản chất của triết học là sự tĩnh lặng, nên hắn hy vọng là sẽ không tham gia luận bàn về Kim Dung, mong các bạn rành về Kim Dung thông cảm cho.


Thú thật, hắn cũng có đọc qua một số tài liệu bình về Kim Dung trước và sau giải phóng, đọc một số lời bình tổng quan trong những cuốn sách tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung xuất bản sau giải phóng, đọc tản mạn trong báo, trên mạng hay nghe tán gẫu về Kim Dung nơi quán cà phê, được trao đổi hai chiều với nhiều thầy giáo, thương gia, blogger hay các fan hâm mộ Kim Dung, đặc biệt là được nghe cảm tưởng của bác hắn, ba hắn và chú hắn về Kim Dung khi họ khi còn sống.

Trước đây, hắn mê sách còn hơn mê gái. Hắn đã được đọc một số truyện của Kim Dung khi còn năm tuổi, lý do là ba hắn mua sách bỏ ngay trong tủ trước mặt hắn. Đến nay, mỗi truyện này hắn đọc hàng chục đến hàng trăm lần, còn xem phim chưởng Kim Dung thì bao nhiêu lần không kể xiết. Nhưng khi viết bài này, hắn đã quên gần hết rồi, ông trời đã phạt hay thưởng hắn thì không rõ, đó là hắn bị mất trí nhớ, do đó hắn chỉ hiểu ý chứ không nhớ lời. Điều này có thể tạm ví như Vô Kỵ đã may mắn học được ‘Thái cực kiếm’ rồi quên hết toàn bộ kiếm chiêu mà chỉ nhớ kiếm ý, 'học mà còn nhớ dường như là chưa hiểu hết được tinh hoa của cái mà mình đã học (Einstein)'.

Có rất nhiều tư liệu viết về Kim Dung trên mạng hay ngoài xã hội, nhưng hắn không đầu tư nhiều thì giờ để đọc, mà có cho đọc hắn cũng không đọc, đọc nhiều quá thì mình sẽ biến thành một cái máy tư duy theo tư tưởng của người ta, và khi đó mình không còn là chính mình nữa.

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

Tối nay tôi ngắm sao trời

Mỗi tuần, vào cuối buổi chiều, tôi thường ra rẫy.
Tôi ra rẫy cả… ngàn lần, thế mà hôm nay mới phát hiện ra cây vú sữa nằm núp núp cạnh hàng điều, tôi rất ngạc nhiên:
-Ủa, vườn của mình sao mà mình không biết nhỉ!,
cái vườn này đã trồng cây ăn quả được 10 năm rồi, nhưng những người nông dân ở đó cũng mới phát hiện ra cây vú sữa này cách đây mấy ngày thôi! Trái vú sữa to, có vỏ màu sáng, rất ít trái bị sâu và rất ngọt.
Vốn là ‘con sâu ổi’ (người chuyên ăn ổi) từ nhỏ, tôi trèo lên tuốt ngọn cây, và tôi cũng… khôn khi bu lên phần thân cây ngược về phía chiều gió để giữ thăng bằng cho cây và khỏi làm cây bị gãy, té chết! Kết quả là tôi có được một niềm vui khi được mấy người nông dân khen là:
-Trèo cây giỏi,
và được một nụ cười rạng rỡ của bà chị dâu khi tôi tặng cho chị một bịch vú sữa rõ to, hihi…

Tháng tư chưa đến


Gom nắng sáng nay, trời không nắng!
Gió lành lạnh thổi, muốn đi đâu
Thôi để chiều nay trời ấm lại
Ta phố vòng quanh, em biết sao!

Tôi đếm tình em trong tiếng xưa
Còn thoáng trong tôi những bóng kiều
Đường cong, cầu dốc tôi còn nhớ
Bỗng thấy chiều nay trong cô liêu

Dáng cong ai đó thiên thần gợi
Màu tím thiên thai trộn ráng trời
Thi nhân ngơ ngẩn hồn chao đảo
Chim tuốt trời mây, ai ngẩn ngơ!

Tháng tư chưa đến, mơ em đến
Em nói rằng 'anh, quả đất tròn'
Bờ Tây xa lắc anh còn ngóng
Bờ Đông gió lộng, tim bỗng đau


NGLB

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014

Câu chuyện về chữ “ngu” trên Blog Việt và các diễn đàn liên quan

      Gần đây dư luận trên mạng sốt lên với những bài viết về tính xấu của người Việt Nam, những bài viết này được sự đồng tình ủng hộ của nhiều người, bị sự chỉ trích của không ít người. Với những bài viết ở các trang xa xa và các tác giả ở xa xa thì cư dân Blog Việt không quan tâm bàn luận nhiều, nhưng nếu bài viết được dẫn về Blog Việt hoặc có tác giả là blogger của Blog Việt thì tình hình rất khác.

       Khởi đầu câu chuyện là việc blogger Tyler, một vị bác sĩ đang sống và làm việc ở bang Ohio nước Mỹ, đăng lại trên trang của mình bài viết "Củng cố chế độ dân chủ" của tác giả Ngô Nhân Dụng. Bài viết này đăng trên trang Người Việt vào ngày 04-11, được blogger Tyler đăng lại trên blog cá nhân của mình vào ngày 05-11-2014. Blogger Sáu Miệt Vườn đã vào trang của blogger Tyler và có comment được blogger Phiêu Vân chụp ảnh lại như sau:

Cánh đồng Kỳ Diệu ở xứ Ngu Si

(Bài đăng đồng thời trên Blog Việt và Blogspot)

       Thưa quý vị và các bạn!
       Thời gian qua tôi bận thích nghi với môi trường mới nên không theo dõi các blog được thường xuyên. Có bạn sốt ruột sao chờ mãi chẳng thấy tôi đăng bài mới gì cả. Vấn đề không phải vì tôi không có gì để viết, mà là có quá nhiều cái muốn viết và đã viết được một phần rồi vẫn bỏ dở, vì chưa quyết định được bài nào cần hoàn thành và đăng lên trước. Trong tôi tràn ngập những ý tưởng, những cảm xúc xô nhau như sóng dồn.
       Một mặt thì tôi không cảm thấy phải vội vã, mặt khác thì những ý tưởng thôi thúc tôi, trong khi chúng không có gì rõ ràng cả. Những trải nghiệm với Blog Việt và Blogspot thời gian qua khiến tôi rất thú vị, nhưng tôi cần cái gì đó mới mẻ hơn. Tôi muốn một sự kết nối sâu rộng hơn dựa trên những gì mà chúng ta đã có với nhau, giúp chúng ta tích tụ và giải phóng năng lượng mạnh mẽ hơn nữa.
       Blog cá nhân của tôi là một blog thuần túy văn chương, nhưng mục đích của tôi lại không phải là văn chương. Tôi không sống với ước mộng viết ra một tác phẩm văn học vĩ đại. Tôi chỉ thích sống thoải mái thôi. Tôi đã tranh thủ mọi cơ hội để vứt bỏ đi những áp lực mà tôi cho rằng không thật sự cần thiết phải chịu đựng. Tôi rảnh rang và bận bịu với những mơ mộng.

Những ưu thế của comments Disqus

       Quý vị và các bạn sẽ dễ dàng có một tài khoản Disqus khi đăng comments tại trang này hay bất cứ trang mạng nào sử dụng Disqus. Disqus.com là một trang mạng độc lập hỗ trợ hiệu quả cho các commenter (người viết comment). Những người bình luận có thể dễ dàng theo dõi những phản hồi đến bình luận của mình, những người cùng bình luận ở một bài viết, những "còm thủ" mà mình muốn theo dõi các ý kiến bình luận của họ. Disqus sẽ cập nhật những thông tin này vào email của người sử dụng.

       Điều đặc biệt là các commenter có thể tự sửa lỗi trong comment của mình mà không phải nhờ chủ blog sửa giúp như ở Blog Tiếng Việt, còn chủ blog thì tuyệt đối không thể sửa chữa vào comment của khách. Chủ blog sử dụng Disqus cùng lắm chỉ có thể xóa comment của khách khỏi blog của mình, nhưng không thể xóa nội dung comment này ra khỏi tài khoản của họ, và tất cả những ai quan tâm đều có thể đọc thấy nội dung comment này lưu trong tài khoản của người bình luận, với đầy đủ thông tin về tên bài viết cùng tên trang được bình luận và ngày bình luận. Điều này có ý nghĩa lớn với nhiều trường hợp. Như bạn đọc Người Hà Nội ở Blog Tiếng Việt hay phạm lỗi khi gõ chữ nhưng lại muốn chăm chút cho từng comment của mình hoàn hảo hơn, thì trường hợp này sửa rất dễ dàng ở comment Disqus. Hay như blogger Phiêu Vân nổi tiếng với thủ đoạn biên tập lại comment trái ý của khách theo ý mình nhằm chiếm "thế thượng phong" trong một cuộc cãi vã, làm cho nhiều người đọc nản lòng không muốn trao đổi. Với trường hợp này thì Disqus bảo vệ cho các commenter một cách hoàn hảo.

Những điều kỳ diệu làm nên văn học

Tác giả: Nguyễn Thanh Sơn


       Nhiều người trong chúng ta còn nhớ câu chuyện về chú bé người gỗ Bu-ra-ti-no đã tìm ra bí ẩn của chiếc chìa khóa vàng như thế nào. Hẳn chúng ta còn nhớ, bếp lửa reo vui, nồi súp bốc khói trong ngôi nhà của bố Các-lô chỉ là bức vẽ treo trên tường an ủi ông trong những cơn đói triền miên. Và hẳn, chúng ta cũng biết, khi cái mũi dài nghịch ngợm của Bu-ra-ti-no xuyên thủng lớp vải mục của bức vẽ, chú đã tìm ra cánh cửa gỗ dẫn tới một điều kỳ diệu. Một điều kỳ diệu với ánh sáng xanh huyền ảo, âm nhạc  diệu kỳ và một cuộc sống mới.
       Các bạn có nhận thấy bức tranh vẽ nồi súp đặt trên lò sưởi  đó chính là văn học của chúng ta, và chúng ta, những độc giả, chính là vô vàn chú bé Bu-ra-ti-no ấy. Chúng ta trông đợi gì ở văn học? Hẳn không phải một bức tranh vải đã mục nát. Chúng ta đi tìm một cái gì quí giá hơn đằng sau những dòng chữ ngoằn nghèo trên những tranh giấy trắng. Chúng ta đi tìm cánh cửa gỗ sồi mà một nghệ nhân đã làm ra từ lâu lắm rồi.
       Bất cứ một tác phẩm văn học nào - nếu không muốn chỉ trở thành bức tranh lừa mị lúc đói lòng - phải chứa trong nó cánh cửa dẫn tới một điều kỳ diệu.